Ai là người đã canh chừng từng miếng ăn giấc ngủ của ta? Ai đã luôn luôn cảm thấy ta quá nhỏ bé trước thế giới rộng lớn này, ai đã luôn thấy vui khi ta ăn được một muỗng cơm, đi được một bước chập chững. Đó chính là người mà ta gọi một cách thân thương là mẹ.Mẹ là người luôn theo bước chân bạn, bên bạn từng ngày từng giờ, chỉ một cái giật mình của bạn là mẹ đã không yên giấc, một cú vấp ngã của bạn, mẹ cũng thấy xót xa. Mẹ! Mẹ là lọn mía ngọt ngào,là tiếng dế đêm thâu, là ánh đuốc khi con lạc lối !
Mẹ em năm nay đã ngoài ba bảy tuổi. Cái tuổi không phải là già mà cũng không thể gọi là xuân xanh. Mẹ có dáng người thon thả, khuôn mặt đẹp tựa như ánh trăng rằm. Nổi bật nhất trên khuôn mặt ấy là đôi mắt hiền từ nhìn em âu yếm, thân thương. Đôi mắt ấy như có một sức mạnh kì lạ, đã an ủi, động viên em mỗi lúc em buồn. Giọng mẹ nhẹ nhàng, truyền cảm, đầm thấm. Đôi gò má cao đã xuất hiện vài vết nhăn nhỏ như chứng minh cho sức mạnh của thời gian. Vầng trán mẹ cao và rộng chứa đựng bao nhiêu câu chuyện cổ tích để ru em vào giấc ngủ êm đềm. Đôi tay gầy gầy, xương xương, gồ ghề của người như muốn chứng minh cho sự lam lũ, khó nhọc vô cùng để nuôi lớn em từng ngày. Mẹ làm việc rất gọn gàng và nhanh nhẹn, đôi chân thoăt thoắt hết đi đi, lại lại để lo cho em từng miếng cơm, manh áo. Có một lần, em rón rén lại bên mẹ lúc người đang ngủ. Cô giáo bảo ngắm khuôn mặt mẹ lúc ngủ sẽ thấy hết vẻ mệt nhọc của người. Nhưng em nhìn mãi chỉ thấy sự ấm áp, đáng kính và yên bình. Mẹ là người giản dị. Mọi người sẽ bảo thế khi nhìn vào cách ăn mặc gọn gàng, kín đáo của người. Thế nhưng, mỗi khi đi chơi, dự tiệc mẹ cũng diện ra phết. Những lúc ấy, trông mẹ xinh đẹp, là lạ làm sao ấy! Vì em là con trai một trong nhà nên mẹ thương em nhiều lắm. Nhưng không phải vì thế mà mẹ cưng chiều em quá mức. Châm môn của mẹ là: “Thương cho roi cho vọt, nghét cho ngọt cho ngào”. Thế nên mỗi khi em mắc lỗi mẹ đều nghiêm khắc trừng trị. Nếu lỗi đó là lần đầu tiên thì mẹ có thể bỏ qua. Còn nếu là lần thứ hai, thứ ba thì tối chỉ còn nước ôm mông mà ngủ. Nhưng khi em có chuyện vui, làm được một việc tốt thì mẹ khác hẳn. Trên đôi môi khô rạn vì sương gió của người đã nở một nụ cười tươi. Rồi mẹ ôm em vào lòng, vỗ về. Có một lần, em đánh bạo ăn trộm cây kẹo sữa ở một cửa hàng. Mẹ biết chuyện, phạt em. Rồi mẹ dắt em tới cửa hàng đó, trả tiền, kèm theo một lời xin lỗi. Em đứng bên mẹ, xem hết những cảnh đó mà trong lòng thấy uất ức vô cùng, mình lấy có ai biết đâu mà mẹ lại truy tố? Càng nghĩ em càng nghét mẹ. Nhưng giờ đây, nghĩ lại việc ấy, em biết là mẹ đang thương em. Mẹ ơi! Mẹ thương con đủ để bắt con mang chiếc kẹo sữa mà con đã lấy ở cửa hàng mà ko phải trả tiền để đến trả người ta với lời xin lỗi.Mẹ yêu con đủ để cho con nhìn thấy sự tức giận , thất vọng và nước mắt của mẹ , để con thấy rằng mẹ, không phải là một người hoàn hảo......Nhưng nhiều hơn cả , mẹ yêu con đủ để nói " Không " dù mẹ biết con sẽ ghét mẹ vì điều đó ! Ôi, mẹ của con !
Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Mẹ là nguời đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi! Mẹ mãi mãi là một vị thần kì diệu đã mở cánh cửa thần kì để con vững bước bước vào đời. Cảm ơn mẹ, mẹ của con”.