Ai trong chúng ta cũng có một thời học trò – tuổi mới lớn. Đây là lứa tuổi có nhiều thay đổi lớn, làm ngỡ ngàng không chỉ với phụ huynh mà còn làm ngỡ ngàng ngay cả với các em học sinh. Mới ngày nào còn là con nhỏ bé tí teo, nhút nhát, vậy mà bây giờ đã trở thành một cô con gái chỉ muốn sống cô đơn, thích viết nhật ký, suy nghĩ cũng không còn tâm đầu ý hợp với cha mẹ và cũng đã có những thần tượng mới. Ngay cả chuyện âu yếm cũng không thích. Tôi thấy mình đã khôn lớn thật rồi!
Phải chăng theo thời gian, suy nghĩ của con người cũng có phần thay đổi. Từ một cô bé ngoan ngoãn lúc nào cũng muốn tò mò bên mẹ bỗng dưng trở nên khác lạ, mới vui đó lại buồn ngay, khóc cười vô cớ. Ngay cả chính mình cũng không hiểu nổi. Mắng chửi trở nên vô ích, roi vọt càng vô ích hơn. Cảm thấy sự quan tâm, chăm sóc của cha mẹ có lẽ không phải là vì tình yêu thương mà vì cha mẹ coi thường mình. Lúc ấy trách cha mẹ thì thật là sai, trách mình cũng chẳng đúng. Tự nhiên nó vậy thôi. Có lúc cũng làm cha mẹ rất buồn lòng nhưng thật sự tôi chưa nghĩ rằng tôi sẽ làm họ thất vọng đến như vậy. Rồi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn, phân tích kĩ hơn về hành động đúng, hành động sai của mình. Ước gì thời gian quay lại để tôi sửa chữa những lỗi lầm ngốc nghếch cùa mình. Thậm chí tôi còn bỏ ra hàng giờ để ngắm cảnh, nhưng ngắm cảnh gì không ngắm lại thích ngắm những cảnh chiều mưa hay những cảnh cô đơn, những cảnh vắng vẻ. Thích sống tự lập và thích mình là người hoàn hảo hơn trên mọi phương diện. Từ đó bắt đầu cảm thấy ganh tị và muốn dành nhiều tình cảm của thầy cô hơn, lúc nào cũng muốn mình là nhất.
Thần tượng cũng không còn là thầy cô, cha mẹ hay những người thân xung quanh mình nữa mà là ca sĩ, diễn viên hay một người nổi tiếng, có học vấn cao siêu. Thần tượng không chỉ đơn giản là người mình yêu thích mà phải là một người toàn diện. Nhưng người được cái này lại khuyết cái kia nên liên tục thay đổi thần tượng. Lời của thầy cô cũng bị xét nét từng chữ một khiến nhiều lúc thầy cô phải phát điên. Những bộ phim hoạt hình và những cuốn truyện tranh bị quên lãng mà thay vào đó là những bộ phim hành động xen lẫn tình cảm rồi sẵn sàng đổ không biết bao nhiêu nước mắt vào đó. Những cái cha mẹ thích thì mình lại không thích, cái ba mẹ không thích thì lại nằng nặc đòi cho được. Cha mẹ không còn là nơi tâm sự vui buồn nữa mà thay vào đó là bạn bè hay những dòng nhật kí làm bạn. Bắt đầu có ước mơ và định hướng tương lai cho mình. Lòng tự trọng cao hơn, cảm thấy rất xấu hổ và mắc cỡ khi bị thầy cô hoặc các bạn chê cười.
Buồn phiền đi đôi với lo lắng nhưng cũng không kém phần thú vị.